TU THÂN
Blog, Cuộc sống
Th5 12

TU THÂN

“Tiên trách kỷ, hậu trách nhân” là châm ngôn sống sâu sắc luôn nhắc tôi phải chủ động suy về bản thân mình. Cuộc sống thì luôn phức tạp, luôn hỗn độn, luôn làm phiền đến mưu cầu bình an của chúng ta, khiến ta phải loay hoay tự hỏi tìm an yên ở đâu trong cuộc đời. Mà an yên đâu có đến từ đời, nó đến từ lòng ta.

Dưới góc nhìn Phật pháp, việc tu thân không phải là phạm trù quá vĩ mô. Có nhiều cách để tu thân, với tôi thì:

Tu thân là học cách biết ơn. Mỗi sớm mai nhẹ nhàng thức dậy, thấy biết ơn vì ta vẫn có thể nhìn nắng ửng hồng, biết ơn vì ta vẫn có thể thở, biết ơn vì ta vẫn còn một ngày dài để bắt đầu lại, biết ơn vì những người ta yêu vẫn còn ở đó, còn cơ hội cho ta yêu và được yêu. Nội tâm của một người luôn có thái độ biết ơn những điều xung quanh sẽ tỏa ra nguồn năng lượng tươi sáng sưởi ấm thế giới này cũng như chính tâm can họ.

Nội tâm của một người luôn có thái độ biết ơn những điều xung quanh sẽ tỏa ra nguồn năng lượng tươi sáng sưởi ấm thế giới này cũng như chính tâm can họ.

Sau nhiều lần đạp lên gai nhọn để lớn lên, tôi nhận ra hạnh phúc bình an chỉ tồn tại khi con người ngừng hờn trách thế giới để quay về tu dưỡng bản thân.

Tu thân là suy nghĩ thấu đáo, quản lý được cảm xúc của bản thân, khống chế được cơn nóng giận thiếu tỉnh táo. Tôi tin sự tu thân sẽ đi đôi với từ “dịu dàng”. Bởi sự dịu dàng cần rất nhiều dũng cảm và bản lĩnh mà con người cần rèn luyện theo thời gian. Một người biết tu thân sẽ luôn cảm thấy an toàn, bình an với thế giới riêng của mình, từ đó tự khắc hành động cư xử nhẹ nhàng, bình an với thế giới. Dịu dàng là biểu hiện rõ rệt nhất của yếu tố tu thân.

Văn hóa xã hội hiện đại cổ vũ mọi người đặt sự thỏa mãn về cảm xúc lên hàng đầu. Nhưng nếu xã hội chỉ toàn những cá nhân không biết thấu tình đạt lý, không suy nghĩ trước sau, không biết tu thân mình để hòa hợp với thế giới. Lúc ấy, xã hội đó sẽ chết.

Tu thân là tôn trọng sự khác biệt. Mỗi người có cuộc sống và trải nghiệm khác nhau, chúng ta vĩnh viễn không thể biết được đối phương đã phải đánh đổi ra sao. Vậy nên dù con đường thành công đó có quá đỗi khác biệt, quá đỗi rực rỡ, thậm chí là quá đỗi…bình thường, thì việc của mình chỉ đơn giản là tôn trọng sự khác biệt ấy. Từ bỏ so đo, đố kỵ sân si để thật lòng chia vui cùng người khác, thật lòng mừng cho những an yên mà ai đó đang tận hưởng, rồi hạnh phúc sẽ sớm tìm về với ta và thuộc về riêng ta.

Tu thân là thứ tha. Chúng ta không tha thứ vì ai đó xứng đáng. Chúng ta tha thứ vì chúng ta xứng đáng bình yên. Xứng đáng để không phải mang cái đầu nặng trịch trước khi đi ngủ, xứng đáng để buông bỏ gánh nặng trong lòng. Bởi ngày nào còn chưa tha thứ, ngày ấy những người làm ta tổn thương sẽ còn ở lì trong lòng, trong tâm trí ta, ngự trị cùng những nỗi đau quá khứ và giày vò ta ngày qua ngày. Buông bỏ chấp niệm và biết thứ tha, như đã nói, đôi khi không phải vì người khác, mà chỉ vì để cho mình một lối đi dễ chịu hơn.

Tu thân không dễ. Nhưng sự an yên bình an trong tâm hồn lại là cái kết quá đỗi ngọt ngào cho những nỗ lực tu thân. Hi vọng chúng ta sẽ sớm hạnh phúc nhờ biết “tu thân”, bạn nhé!